CHƯƠNG 25:LỬA VÀ MÁU
Danh sách Chương
Bầu trời đêm như bị xé toạc bởi sấm chớp.
Mưa dội xuống mái tôn rỉ sét, lạnh buốt đến tận xương.
Giữa màn mưa ấy, Linh khoác áo đen, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định.
Cô không còn là cô học sinh nhỏ bé ngày nào — giờ đây, trong ánh mắt cô là ngọn lửa của một người đã mất hết mọi thứ.
“Liên Minh đang ở đâu?” — cô hỏi.
Lão Hạc nhét điếu thuốc vào miệng, khói bay nghi ngút.
“Chúng dời trụ sở đến khu hầm ngầm phía Tây. Không ai từng vào đó mà còn sống.
Cả Khải Minh… cũng đang ở trong đó.”
Cô siết chặt nắm tay.
“Em sẽ đi.”
Ông già nhìn cô thật lâu, rồi khẽ cười:
“Con gái à, đôi khi tình yêu chính là con dao giết mình mà người ta vẫn tình nguyện ôm lấy.”
Cô đáp, giọng chắc như thép:
“Em thà chết trong tay anh ấy… còn hơn sống mà không biết anh ấy đang đau ra sao.”
Hai đêm sau.
Cô đứng trước cánh cổng sắt nặng trịch, nơi hai tên canh gác mặc áo da đen chĩa súng.
Cô hít sâu, rồi bước ra, ánh mắt lạnh băng.
“Cô là ai?” — một tên quát.
“Người được mời đến,” cô đáp, rút trong túi ra chiếc huy hiệu có dấu khắc hình rắn cuộn quanh thanh kiếm — biểu tượng cũ của Liên Minh.
Hai gã nhìn nhau, rồi gật đầu cho cô đi qua.
Lão Hạc từ xa quan sát, giọng thì thầm trong bộ đàm:
“Con bé này… đúng là liều mạng.”
Bên trong hầm, ánh sáng yếu ớt hắt lên những bức tường thép lạnh.
Tiếng nước nhỏ giọt đều đặn, xen lẫn mùi máu, mùi ẩm mốc, và mùi khói thuốc cháy dở.
Linh đi chậm, từng bước nặng trĩu.
Trái tim cô đập mạnh — mỗi nhịp như đang gọi tên anh.
Khải Minh…
Khi cô đến căn phòng lớn nhất, hai cánh cửa mở ra, và cô chết lặng.
Khải Minh đang bị trói vào ghế sắt giữa phòng.
Trên người anh đầy vết thương, máu khô dính trên da, hơi thở yếu nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như dao.
Cô muốn lao đến, nhưng một giọng nói vang lên phía sau:
“Đừng vội.”
Cô quay lại — Khang.
Không thể nào.
Hắn đã chết.
Khang mỉm cười, đôi mắt như rắn độc:
“Ngạc nhiên à? Liên Minh không dễ chết thế đâu. Cô tưởng mình đang cứu người yêu ư? Không, cô chỉ là một con tốt.”
“Ông muốn gì?” — Linh gằn giọng.
Hắn tiến lại gần, giọng nhỏ nhưng rợn người:
“Muốn cô nhớ lại.”
Cô sững lại.
“Nhớ… lại gì?”
Hắn bật cười khẽ, rồi ném về phía cô một tập hồ sơ cũ, ướt máu.
“Đọc đi. Cô không phải nạn nhân, cô là sản phẩm. Con gái của người sáng lập Liên Minh.”
Mọi thứ như sụp đổ.
Tiếng tim đập, tiếng mưa, tiếng kim loại va nhau — tất cả như hòa vào thành một âm thanh kinh hoàng.
Cô run rẩy, mở tập hồ sơ.
Trang đầu tiên là ảnh chụp trắng đen — một bé gái nằm trong vòng tay người phụ nữ mặc áo blouse, phía dưới ghi:
“Dự án L-17: Đứa trẻ lai, mang mã gen chiến đấu từ huyết thống của Liên Minh.”
Tên: Linh.
Cô buông tập giấy, người như hóa đá.
“Không… không thể nào…”
Khang cười nhạt:
“Thật mỉa mai, đúng không? Cậu ta — Khải Minh — giết anh trai mình vì bảo vệ tổ chức. Còn cô — kẻ được tạo ra để bảo vệ tổ chức đó — lại muốn giết nó vì tình yêu.”
Cô hét lên, nước mắt hòa với mưa, giọng lạc đi:
“Im đi! Tôi không phải con quái vật của các người!”
Hắn nhếch môi:
“Cô nghĩ thế sao? Cậu ta biết hết từ đầu rồi. Nhưng cậu ta vẫn yêu cô.”
Linh khựng lại.
“M… anh ấy… biết?”
Phía sau, giọng Khải Minh khàn khàn vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng:
“Anh biết. Ngay từ lần đầu gặp em.”
Cô quay phắt lại, nước mắt lăn dài:
“Tại sao… anh không nói?”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến tàn nhẫn:
“Vì anh sợ… em sẽ rời đi.”
“Anh ngu ngốc…” — cô nấc lên — “Sao anh dám yêu em, nếu em là kẻ như vậy?”
Anh cười khẽ, máu trào nơi khóe môi:
“Vì anh cũng là quái vật, Linh ạ.
Chúng ta cùng được sinh ra từ bóng tối… chỉ khác là em dạy anh biết thế nào là ánh sáng.”
Khang rút súng, chĩa về phía họ.
“Thật cảm động. Nhưng tiếc là, tình yêu không tồn tại ở đây.”
Cô hét lên:
“Dừng lại!”
Khải Minh cố gắng vùng dậy, nhưng xích thép siết chặt.
Mọi thứ diễn ra trong một giây — tiếng súng vang, ánh lửa lóe lên, mùi khói thuốc cháy khét.
Nhưng không ai ngã xuống.
Lão Hạc từ bóng tối xuất hiện, viên đạn cắm thẳng vào ngực Khang.
Hắn lảo đảo, ngã xuống, máu trào ra như suối.
“Ta già rồi,” Lão Hạc khàn giọng, “nhưng vẫn kịp trả nợ cho đám trẻ ngu si tụi bây.”
Khải Minh được cởi trói.
Linh lao tới đỡ anh, ôm chặt, khóc nấc.
“Anh… đừng rời em nữa, được không?”
Anh mỉm cười yếu ớt, đặt tay lên má cô.
“Anh chưa bao giờ rời em. Dù chết hay sống.”
Bên ngoài, tiếng còi báo động vang lên.
Liên Minh đang phát hiện ra vụ đột nhập.
Lão Hạc hét:
“Đi mau! Cả nơi này sẽ nổ trong mười phút nữa!”
Cả hai chạy xuyên qua hành lang dài, khói và lửa bốc lên sau lưng.
Khải Minh nắm chặt tay cô, chạy không quay lại, nhưng giọng anh run:
“Anh xin lỗi, Linh… vì tất cả…”
Cô hét giữa khói lửa:
“Im đi! Đừng xin lỗi, chỉ cần anh sống thôi!!!”
Họ lao qua cánh cửa cuối cùng.
Ánh sáng mờ chiếu xuống từ trời.
Một tiếng nổ vang lên.
Cả khu hầm sụp xuống trong biển lửa.
Khói bụi phủ kín bầu trời.
Sáng hôm sau.
Giữa đống đổ nát, đội cứu hộ tìm thấy hai thân người nằm cạnh nhau — tay họ vẫn nắm chặt, áo rách, máu loang khắp nơi.
Nhưng… chỉ có một người còn thở.
Linh mở mắt, môi cô khẽ run, giọng yếu ớt:
“Anh ấy… đâu rồi?”
Người lính im lặng.
Không có ai trả lời.
Chỉ có gió rít qua những tấm thép cháy đen, mang theo tiếng vọng như của linh hồn gọi tên.
Tình yêu không chết trong ngọn lửa.
Nó chỉ cháy đến khi chẳng còn gì ngoài tro tàn và một trái tim vẫn cố đập vì người khác.