CHƯƠNG 23:NGƯỜI SỐNG SAU CÁI CHẾT - Truyện Thanh Tài
Hình ảnh
Theo dõi

CHƯƠNG 23:NGƯỜI SỐNG SAU CÁI CHẾT


Danh sách Chương

 Sóng vỗ dữ dội.


Gió rít qua khe hở của khoang tàu rỉ sét, mang theo mùi muối và khói dầu.


Khải Minh nằm bất động, mắt nhắm nghiền, băng quấn quanh ngực loang máu khô.


Mỗi hơi thở nặng như mang theo cả nghìn tấn quá khứ.


Tiếng sóng đập vào thân tàu như nhịp tim giận dữ của biển.


Rồi giọng người đàn ông khàn khàn vang lên:


“Không ngờ thằng nhóc cứng đầu như cậu vẫn sống được sau vụ nổ.”


Khải Minh mở mắt.


Ánh sáng lờ mờ lọt qua khe sắt, chiếu lên khuôn mặt xám xịt của anh.


Anh cố gượng ngồi dậy, cổ họng khô rát:


“Ông… là ai?”


“Gọi ta là Lão Hạc,” người đàn ông đáp, châm điếu thuốc, ánh lửa soi rõ gương mặt già nua đầy sẹo.


“Ta từng là người của Liên Minh. Cũng từng như cậu — phản bội để giữ lại một chút nhân tính.”


Khải Minh lặng đi.


“Vậy tại sao cứu tôi?”


“Vì ta biết… cậu sẽ là kẻ duy nhất đủ tàn nhẫn để xóa sổ thứ quái vật mà chúng ta từng phục vụ.”


Anh im lặng.


Bên trong tim, thứ đau đớn không phải từ vết thương — mà là từ ký ức.


“Cô ấy còn sống chứ?” — giọng anh khàn đặc.


Lão Hạc liếc nhìn anh, khói thuốc bay mờ.


“Cô gái đó à? Tin đồn nói cô ta sống sót. Một tên trong nhóm Phong đưa cô ta đi.


Nhưng Khải Minh… người như cậu, sống sót không phải để quay lại yêu đương.


Cậu sống… để trả nợ.”


Khải Minh nắm chặt tay, vết máu rỉ ra từ lòng bàn.


“Không. Tôi sống… để bảo vệ điều mà tôi từng phá nát.”


Một tháng sau.


Bến cảng miền Nam.


Cơn mưa chiều rơi lất phất, sương mờ phủ quanh những thùng container cũ.


Một bóng người khoác áo đen bước xuống tàu, vai trái vẫn băng trắng, nhưng dáng đi mạnh mẽ, lạnh lùng.


Khải Minh trở lại.


Không ai nhận ra anh — gương mặt anh sạm đi, ánh mắt sâu như vực.


Anh không còn là “Tổng tài Khải Minh” của những toà nhà sáng đèn.


Anh trở thành kẻ ẩn danh, mang trong tim duy nhất một điều: tìm lại Linh, và chấm dứt Liên Minh.


Trong khi đó, Linh sống giữa thành phố như một bóng ma.


Cô thôi học, thôi viết, thôi cười.


Ngày ngày cô ngồi ở quán cà phê nhỏ, pha từng ly đen đắng, mắt nhìn ra ngoài mưa — nơi anh từng ngồi, nơi mọi thứ bắt đầu.


Một buổi chiều, Phong bước vào, áo choàng ướt sũng.


“Linh…”


Cô không ngẩng lên.


“Anh lại đến để nói anh ấy chết rồi sao?”


Phong im lặng.


Cô đặt tách cà phê xuống, giọng bình thản đến đáng sợ:


“Anh biết không, người chết sẽ không còn khiến người ta đau. Chỉ có người biến mất mà chưa kịp nói lời tạm biệt… mới khiến người khác phát điên.”


Phong nhìn cô, ánh mắt khẽ run:


“Anh ấy không muốn em dính vào nữa.”


“Em đã dính rồi,” cô đáp. “Và em sẽ không dừng.”


Rồi cô mở chiếc hộp nhỏ trên bàn — bên trong là một viên đạn, ánh bạc lạnh lẽo.


“Anh biết viên này không? Em lấy nó ra khỏi vai mình. Anh nghĩ ai bắn?”


Phong nhìn viên đạn, mím môi.


“Khải Minh bắn vào bức tường phía sau em. Viên đạn dội lại. Anh ta không cố ý.”


Cô cười khẽ, nước mắt lăn dài:


“Em biết. Nhưng tim em vẫn đau như thể anh ấy thật sự muốn giết em.”


Tối hôm đó, Linh trở về căn hộ cũ.


Trên bàn, có một phong bì màu đen không đề tên.


Cô mở ra — bên trong là tấm ảnh chụp từ xa, rõ nét: Khải Minh đang bước xuống từ con tàu cũ ở cảng Nam.


Cô chết lặng.


Tay run bần bật, tim đập như trống.


Cô khẽ thì thầm, nước mắt ứa ra:


“Anh… còn sống…”


Đêm.


Khải Minh đứng trên tầng cao của một tòa nhà bỏ hoang, nhìn xuống thành phố rực sáng.


Mưa rơi nhẹ, hòa cùng khói thuốc lượn quanh tay anh.


Lão Hạc đứng sau, giọng trầm thấp:


“Cậu biết mình đang làm gì không? Một khi quay lại, sẽ không có đường thoát.”


“Đường thoát của tôi,” anh đáp, mắt vẫn nhìn xuống đèn đường, “nằm trong đôi mắt của cô ấy.”


Lão Hạc bật cười:


“Cậu vẫn ngu như xưa.”


“Có lẽ,” anh đáp, giọng trầm, “nhưng chính sự ngu đó mới khiến tôi còn sống.”


Ngày hôm sau, tin tức lan truyền:


“Chủ tịch tập đoàn Huyền Phong – Khang – bị ám sát. Cảnh sát nghi ngờ có liên quan đến tàn dư của tổ chức Liên Minh.”


Linh cầm tờ báo, tim đập loạn.


“Khải Minh…” cô thì thầm, “anh đang làm gì vậy?”


Phong bước đến, ánh mắt nặng nề.


“Cậu ta quay lại rồi. Và lần này, cậu ta không còn là con người nữa.”


Giữa đêm, tại một nhà kho cũ bên ngoại ô.


Khải Minh đột nhập.


Những tên đàn em của Liên Minh ngã xuống từng người, không kịp kêu.


Anh di chuyển nhanh, gọn, lạnh như máy.


Nhưng khi đến căn phòng cuối cùng, anh khựng lại.


Trên bàn, có một tấm ảnh cũ — anh và Linh, trong quán cà phê “Dưới Cơn Mưa”.


Phía sau bức ảnh, dòng chữ run rẩy:


“Đừng giết, nếu tim anh vẫn còn đập vì em.”


Anh cười khẽ, tiếng cười khàn, lẫn vào tiếng mưa bên ngoài.


“Em ngốc thật, Linh. Nhưng chính điều đó… cứu anh.”


Anh bỏ súng xuống, rồi ném bật lửa bạc lên bàn.


Ngọn lửa cháy lan, thiêu rụi tất cả.


Cùng lúc đó, Linh chạy đến khu cảng.


Tin nhắn nặc danh gửi đến cô:


“Nếu muốn biết sự thật về Khải Minh, hãy đến bến tàu số 7. Nửa đêm.”


Cô không do dự.


Dù biết có thể là bẫy, cô vẫn đi — vì cô không còn gì để mất.


Mưa tạt vào mặt, áo cô ướt đẫm.


Cô chạy, thở hổn hển, tim đập nhanh.


Và rồi, giữa màn sương, cô thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước biển.


“Khải Minh!” — cô gọi.


Người đó quay lại.


Ánh đèn pha chiếu qua màn mưa, làm sáng gương mặt anh.


Vẫn là anh — ánh mắt ấy, bờ vai ấy, nụ cười khẽ nhếch.


Cô bật khóc, lao đến.


“Anh còn sống! Anh thật sự còn sống!”


Anh dang tay đỡ lấy cô, hơi ấm thật, hơi thở thật.


“Anh đây rồi…” anh thì thầm, giọng run như chính trái tim mình.


Họ ôm nhau, giữa cơn mưa và tiếng sóng vỗ.


Thế giới quanh họ tan biến — chỉ còn hai người, sống sót sau bão tố.


Có những người chết rồi vẫn được nhắc bằng nước mắt.


Nhưng cũng có những người sống sót… chỉ để tiếp tục chịu đựng nỗi đau ấy.


{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjD4WMZgJRye7kN2nQnUWHyEU-JuF8oKqiJf197q67_kL6I05QTqHznfi6XFihnuXk4ci43ENP6qcZV-da_bPyspWNQJ3LNVRrfoyDxayYxQYqkRJUWmu92Qi3256WeX-tlsThE-Av6iioOrKORN7b7wXiJaL5jJS3YLgvmtPXJD5o-Hg34VdWK-bFM21ku/s320/1000013726.jpg",sizes: "148x148",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjUFkqGTT8fRlIWve-jCFc6-9qHLhq4gi8FMEbNcprSPMjJvLRlcU6AiDq8tnopMzV1Hu7_TGHUlHnEPIs7z9BJ0MIotZV9PPh_Vm2Rn_q81BwoGDt7xuWdQ-HFc7knIz_kI_hBIdspac-EznsJaciem9Ok7ZpBFJ4b3johUvb9PsQH-uP9nyHK0L2ROYmR/s16000/1000008378.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhnPsClapSCfJuKyASALxFaxGuHkdl4nEnn6IPhYu93ryq_74sZaaOBppx8wulRoFHb6pCC3Ce2Km3oFR56YSPpWaSgJAYaQ5SmO-PDk0hH_hJgNlkE-s-BhQEHcsHl4q7Kn3JqE-Eo9tLa8ZnYgJtqq818VMRMkt7N-JNll62kR1MH5VVZ9LCkEBXWjOZi/s16000/1000008375.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },