Chương 5: Luyến Tiếc Khi Sắp Xa - Truyện Thanh Tài
Hình ảnh
Theo dõi

Chương 5: Luyến Tiếc Khi Sắp Xa


Danh sách Chương

 Ăn cơm xong bọn họ cũng đã đi ngủ. Khi giờ đây trời cũng đã tối, lúc này cô nằm trên giường còn anh thì nằm dưới mặt đất. Và rồi cô cảm thấy thật tội nghiệp cho anh, khi phải nằm dưới mặt đất như vậy, bởi vì ban đêm ở đây rất lạnh, nếu như không nằm trên giường thì chắc chắn sẽ chết cóng...

Giờ đây, trong sự bối rối của mình khi không biết phải làm gì, ngay lập tức cô bắt đầu suy nghĩ mà bảo: “Này, anh lên giường nằm đi. Ở dưới đó lạnh lắm, cái lạnh đó sẽ khiến cho anh chết cóng vào ngày mai khi nằm dưới đó!”

Anh nghe những lời này mà bất ngờ, sau đó cũng nói với cô: “Ừ, cảm ơn cô vì đã mời tôi lên nằm. Nhưng chiếc giường nhỏ như vậy, chúng ta lại nằm chen chúc và đắp chung một cái màn, lúc đó thì mọi người xung quanh nếu thấy được sẽ dị nghị, và cuộc đời con gái của cô sẽ biến mất!”

Cô nghe những lời này, khuôn mặt buồn bã, chất giọng cũng dịu xuống: “Ừ, tôi biết điều đó sẽ xảy ra. Nhưng bây giờ biết phải làm sao đây? Khi lòng thương người của tôi quá lớn mà, tôi không thể để một người nằm dưới mặt đất như vậy, thậm chí trời cũng lạnh nữa chứ. Thế nên giúp người thì hãy giúp cho trọn, cho dù những lời đàm tiếu cũng không sao cả. Bây giờ anh có thể lên đây nằm với tôi rồi!”

Anh không ngờ cô lại tốt bụng với mình như vậy, lúc đầu là cứu mình, sau đó chăm sóc mình, bây giờ lại cho mình ngủ trên giường của cô. Anh lên tiếng: “Cảm ơn cô rất nhiều!”

Sau đó thầm suy nghĩ trong lòng: “Những gì cô đã tốt với tôi ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô gấp ngàn lần. Khi mà tôi lấy lại chức vị hoàng đế của mình, lúc đó tôi sẽ đưa cô lên làm hoàng hậu để cho cô có cuộc sống hạnh phúc. Và tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời của cô, giống như cái cách mà cô đã giúp đỡ tôi!”

Giờ đây cô nhìn anh đang suy nghĩ dưới mặt đất mà bảo: “Này, hãy mau lên đây đi. Tôi nhìn thấy cơ thể anh lạnh đến run rồi kìa!”

Anh không thể từ chối trước những lời nói của cô, sau đó cũng đã quyết định leo lên giường ngủ với cô. Giờ đây cô lên tiếng: “Này, anh nằm phía bên đó và tôi nằm ở đây. Anh không được lấn sang hay ôm tôi, nghe rõ chưa? Và đây là cái màn, anh đắp một bên, tôi đắp một bên, khi nó có thể đủ cho hai người nằm đấy!”

Anh cũng đồng ý theo lời của cô. Sau đó cả hai, mỗi người một bên cái màn, bắt đầu chìm vào giấc ngủ của bản thân. Nhưng trằn trọc mãi anh vẫn không ngủ được, khi trong đầu không ngừng nghĩ: “Hazz, cuộc sống cô ấy đã khổ rồi, bây giờ lại nuôi thêm mình nữa, thậm chí mình không có gì để đền đáp. Với lại nếu như mình rời đi thì cô ấy sẽ như thế nào?”

Thế là, chìm trong những suy nghĩ của bản thân, anh nằm đó. Trong khi cô ngay lập tức quay sang phía chỗ anh mà ôm chầm lấy anh lúc nào không hay, điều này khiến anh vô cùng bối rối và đỏ mặt. Anh không ngờ lúc nãy cô nói là anh không được ôm cô, nhưng cô lại ôm anh như vậy...

Và rồi suy nghĩ cho cùng, chắc đây cũng chỉ là phản ứng tự nhiên của cô mà thôi, thế nên anh cũng không quan tâm hay kỳ vọng gì nhiều. Sau đó anh cảm nhận cái ôm ấm áp từ tay của cô mà bắt đầu nhắm mắt lại để ngủ, bởi vì anh cũng đã cảm thấy mệt lắm rồi...

Được cái ôm từ cô, anh cảm thấy ngủ rất ngon hơn. Thời gian trôi qua, giờ đây cũng là sáng hôm sau, cô tỉnh lại, thấy mình ôm chồng lấy anh đang ngủ mà cảm thấy ngại ngùng đến vô cùng, khi không biết là anh đã thấy những chuyện này chưa. Ngay lập tức cô cũng đã rụt tay của mình lại, khiến cho anh tỉnh dậy:

“Này, có chuyện gì vậy?”

Cô nghe những lời này mà lên tiếng đáp: “À, không có gì đâu. Xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của anh. Tôi định leo ra khỏi giường ấy mà. Không biết anh có thể xuống giường cho tôi leo ra được không?”

Hoàng thượng cũng đã đồng ý với cô, sau đó để cho cô leo xuống dưới giường. Còn cô thì trở nên vô cùng ngại ngùng, mà chẳng biết phải làm gì hết. Thế là cô bắt đầu ra sân để quét sân, còn anh thì vẫn nằm trong phòng, mà chìm trong mớ hỗn độn của bản thân, khi hiện tại anh cảm thấy mình đã khỏe lại, và cuộc trả thù của anh cũng nên bắt đầu được rồi...

Nhưng suy nghĩ cho cùng anh cảm thấy vô cùng luyến tiếc. Anh không muốn rời xa người phụ nữ này một chút nào, bởi vì cô ấy giống như là một tia hy vọng, một ánh sáng nhỏ nhoi xuất hiện soi sáng vào linh hồn tăm tối của anh...

Và cứ như vậy anh bắt đầu nhìn chăm chăm cô khi cô đang quét rác ở ngoài sân. Chốc lát anh lên tiếng: “Hazz, chắc có lẽ chúng ta gặp nhau là duyên. Và tôi sắp phải rời đi rồi, mong rằng cô sẽ có cuộc sống sung túc hơn. Sau khi tôi giành chiến thắng mà trở về, lúc đó tôi chắc chắn sẽ mang lại cho cô cuộc sống hạnh phúc hơn bây giờ!”

Thế là anh cứ nhìn chăm chăm cô như vậy. Sau một lát cô cũng đã phơi đồ xong, sau đó bước vào bên trong nhìn anh mà bảo: “Nào, tôi đã dọn cơm sẵn rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau đi ăn cơm thôi!”

Anh cũng đồng ý theo lời của cô, mà lên tiếng: “Cảm ơn... cảm ơn cô rất nhiều vì những điều này!”

Cô nghe vậy mà trả lời: “Ừ, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không cần khách sáo làm gì. Bây giờ ngồi xuống cùng ăn thôi!”

{src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjD4WMZgJRye7kN2nQnUWHyEU-JuF8oKqiJf197q67_kL6I05QTqHznfi6XFihnuXk4ci43ENP6qcZV-da_bPyspWNQJ3LNVRrfoyDxayYxQYqkRJUWmu92Qi3256WeX-tlsThE-Av6iioOrKORN7b7wXiJaL5jJS3YLgvmtPXJD5o-Hg34VdWK-bFM21ku/s320/1000013726.jpg",sizes: "148x148",},
{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjUFkqGTT8fRlIWve-jCFc6-9qHLhq4gi8FMEbNcprSPMjJvLRlcU6AiDq8tnopMzV1Hu7_TGHUlHnEPIs7z9BJ0MIotZV9PPh_Vm2Rn_q81BwoGDt7xuWdQ-HFc7knIz_kI_hBIdspac-EznsJaciem9Ok7ZpBFJ4b3johUvb9PsQH-uP9nyHK0L2ROYmR/s16000/1000008378.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhnPsClapSCfJuKyASALxFaxGuHkdl4nEnn6IPhYu93ryq_74sZaaOBppx8wulRoFHb6pCC3Ce2Km3oFR56YSPpWaSgJAYaQ5SmO-PDk0hH_hJgNlkE-s-BhQEHcsHl4q7Kn3JqE-Eo9tLa8ZnYgJtqq818VMRMkt7N-JNll62kR1MH5VVZ9LCkEBXWjOZi/s16000/1000008375.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjW52resixv_UVWLEACgTzKw42BKPkSE1tJ1bWNKqyhmtQ0Js3mumC1Vg52vBYorPr707KwblIlHXEEvCfZChNtbWCXAqBia3kXlxYywaIvnE8sOYN-RYS2pAtmmxtNQhpyOtYzlddnWZPti7CZx0V-eCzTl7TZ7jQ2HAy8ilAp6YdOGh2YLS-DSGxWtDb8/s16000/1000008376.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixX6KF2sdyj6SqvXv1ISXpa4EDCMgYDqJFLFtIdvN_zlc4w4duq3t2mPDU-C9tmGXA98JhOYOzeEypVrvYNOL01nwMynbmUH7jLbGgx7ytV4tBbeaXcMAt_N9hed0MKaynlfhKhAD-hLrvdl9SRmdtTT6jk_Ayh8z2kSATCcfzsAKtVguLebJuU7WoA7ml/s16000/1000008374.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },{ src: "https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8Pb0kuw6kt_8XqDmgmJQsT04AsSB0qbfuBJlLs74qjLH7IN3qwima9z-yKq7rITnX7J__NTM-IIGQFMD_OpuTfMXVNPlkt64DXExk0ilM0LYJ8zrJGhwCsFcQP5oGQMV6W8WlSS5HnO_CTsFa8GtoIdQIvMqDycuduOQZIxwbf4WghO0BgVUTE8oERI39/s16000/1000008379.jpg", ...(isWideScreen && { form_factor: "wide" }) },
{ name: "Trang chủ", icon: "heroicons:home-solid" },{ name: "Lịch sử", icon: "material-symbols:history" },